“Sự nên thánh” của một Môn Đồ liên hệ đến sự cứu rỗi như thể nào? Chúng ta cần phải hiểu rõ tổng thể chương trình cứu rỗi của Ba Ngôi Đức Chúa Trời.
Trước khi phạm tội, A-đam sống trong Vườn Ê-đen, nơi Ông có thể thưa chuyện cách tự do với Đức Chúa Trời. Khi A-đam trở nên một tội nhân, Ông bị đuổi ra khỏi Vườn Ê-đen và bị phân rẽ khỏi Đức Chúa Trời. Sáng Thế Ký 3:23, 24: “Giê-hô-va Đức Chúa Trời bèn đuổi loài người ra khỏi Vườn Ê-đen đặng cày cấy đất, là nơi có người ra. Vậy, Ngài đuổi loài người ra khỏi Vườn, rồi đặt tại phía đông Vườn Ê-đen các thần Chê-ru-bin với gươm lưỡi chói loà, để giữ con đường đi đến cây sự sống.” Do đó, tội nhân là người bị phân rẽ khỏi Đức Chúa Trời!
Con người chúng ta là tội nhân nên bị phân rẽ khỏi Đức Chúa Trời. Sự cứu rỗi của Đức Chúa Jesus Christ chấm dứt sự phân rẽ nầy; Ngài mang loài người trở lại đến cùng Thượng Đế như thời điểm mầu nhiệm cao trọng lúc ban đầu. Cụ thể, 1 Phi-e-rơ 3:18, “Vả, Đấng Christ cũng vì tội lỗi chịu chết một lần, là Đấng Công Bình, để dẫn chúng ta đến cùng Đức Chúa Trời.”
Tội lỗi đem sự phân rẽ giữa Thượng Đế và con người đã được Chúa Jesus Christ trả bằng chính mạng sống của Ngài. Chúa Jesus đem người tin Chúa trở lại cùng Đức Chúa Trời. Kinh Thánh bày tỏ 4 khái niệm phân rẽ khỏi Đức Chúa Trời bởi vì chúng ta – (1) không công bình, (2) kẻ thù của Đức Chúa Trời, (3) tôi mọi tội lỗi, và (4) nợ. Chúa Jesus giải tỏ cho chúng ta những điều nầy.
1. Xưng Công Bình. Con người bị phân rẽ khỏi Đức Chúa Trời bởi vì chúng ta là “kẻ không công bình.” (1 Phi-e-rơ 3:18) Điều nầy có nghĩa nếu một người tin cậy Chúa Jesus Christ, thì Đức Chúa Trời “kể” cho người đó là công bình. Chúng ta cẩn thận tại đây để hiểu rõ tầm quan trọng của sự xưng công bình. Xưng công bình không có nghĩa Đức Chúa Trời làm chúng ta công bình, nhưng Ngài “kể” chúng ta công bình. Nếu Đức Chúa Trời “làm” chúng ta công bình thì chúng ta không thể phạm tội nữa, nhưng người tin Chúa vẫn có khả năng có thể làm điều sai trật và phạm tội; do đó chúng ta không thể được Ngài “làm” công bình. Cơ-Đốc-Nhân được xưng công bình bởi vì Đức Chúa Trời nhìn thấy chúng ta qua Đức Chúa Jesus Christ để Ngài có thể “kể” chúng ta công bình, và niềm tin đặt để nơi Chúa Jesus Christ rất quan trọng để Ngài có thể làm điều nầy.
Rô-ma 4:3 bày tỏ tấm gương một nhân vật được Đức Chúa Trời “kể” là công bình, “Áp-ra-ham tin Đức Chúa Trời, và đều đó kể là công bình cho người.” Kinh Thánh tiếp tục mạc khải trong câu 5: “còn kẻ chẳng làm việc chi hết, nhưng tin Đấng xưng người có tội là công bình, thì đức tin của kẻ ấy kể là công bình cho mình.” Xin đặc biệt chú ý cụm từ, “đức tin của kẻ ấy kẻ là công bình.”
Áp-ra-ham là một tội nhân như chúng ta ngày nay, tuy nhiên đức tin của Ông (Áp-ra-ham tin Đức Chúa Trời) nên Ông được “kể” là công bình. Niềm tin của Áp-ra-ham được “kể” là công bình!
Rô-ma 4:23, 24 bày tỏ kinh nghiệm tương tự như Áp-ra-ham có thể xảy đến cho chúng ta: “Vả, ấy chẳng phải chỉ vì một mình người mà có chép rằng đức tin người đã được kể cho là công bình, nhưng cũng vì chúng ta nữa, đức tin sẽ được kể là công bình cho chúng ta, là kẻ tin Đấng đã làm cho Đức Chúa Jesus, Chúa chúng ta, sống lại từ trong kẻ chết.”
Áp-ra-ham tin Đức Chúa Trời Đấng có thể đem sự sống từ sự chết. Khi chúng ta tin cậy Đức Chúa Trời Đấng dựng Đức Chúa Jesus từ cõi chết, thì Đức Chúa Trời “kể” đức tin của chúng ta là công bình. Rô-ma 5:1, “Vậy, chúng ta đã được xưng công bình bởi đức tin, thì được hoà thuận với Đức Chúa Trời, bởi Đức Chúa Jesus Christ chúng ta.” Ha-lê-lu-gia!!!
Xin theo dõi tiếp lần tới . . .