Bài Học Kinh Thánh # 12 SỐNG MẪU MỰC CỦA CHÚA
(Ê-phê-sô 4:1-16)

1. Giới Thiệu.
Ba chương đầu của sách Ê-phê-sô bao gồm những lẽ thật căn bản của Đức Chúa Trời, bây giờ Sứ Đồ Phao-lô đổi hướng gây ấn tượng bằng cách nhấn mạnh từ tín lý dẫn đến bổn phận; từ nguyên tắc dẫn đến thực hành, từ niềm tin dẫn đến hành động. Phao-lô đã bày tỏ đầy đủ những ơn phước, đức hạnh, và đặc ân của một người con của Đức Chúa Trời. Chương 4 Sứ Đồ Phao-lô bắt đầu nhắc nhở người tin Chúa những trách nhiệm tất nhiên và những đòi hỏi như một thành viên của gia đình Đức Chúa Trời. Trước hết, Sứ Đồ Phao-lô giải thích cho hội chúng tại Ê-phê-sô sống theo con người mới và sống theo sự kêu gọi trong Đấng Christ. Kế đến, Sứ Đồ Phao-lô miêu tả những mỹ đức của người tin Chúa chân thật; và thể nào người tin Chúa ký thác nếp sống cá nhân cho sự vinh hiển của Đức Chúa Trời – họ sẽ sống chung với nhau trong sự hiệp một. Sự hiệp một không thể xảy ra trừ phi mỗi cá nhân thi hành phần trách nhiệm của mình. Đức Chúa Trời đã ban cho mỗi thành viên trong Hội Thánh Ngài một hoặc nhiều ân tứ cho sự xây dựng chi thể của Đấng Christ. Dù tập thể hoặc cá nhân – Cơ-Đốc-Nhân tăng trưởng và trưởng thành trong đức tin, luôn luôn sẵn sàng chống trả giảng dạy sai trật của những giáo sư giả. Bài học lần nầy mạc khải làm thể nào hoàn thành trách nhiệm cá nhân để Hội Thánh nơi Chúa đặt để chúng ta được lành mạnh, phát triển, và trưởng thành theo ý muốn trọn lành của Ngài.

2. Bài Học Kinh Thánh.
2.1. Sứ Đồ Phao-lô bắt đầu đoạn Kinh Thánh với các tín hữu Hội Thánh Ê-phê-sô bằng một yêu cầu cấp bách để “ăn ở một cách xứng đáng với chức phận mà Chúa đã gọi” họ đi theo Ngài. Điều nầy có nghĩa gì? Xin gạch dưới hoặc vòng tròn những phẩm chất ưu tú Sứ Đồ Phao-lô đánh dấu nếp sống của người tin Chúa thật và trugn tín đi theo Ngài.

2.2. Sứ Đồ Phao-lô miêu tả sự hiệp một để người tin Chúa chia xẻ với nhau như thể nào? Xin gạch dưới hoặc vòng tròn những từ liên quan đến sự hiệp một trong phân đoạn Kinh Thánh nầy.

2.3. Những trở lực nào có thể làm cản trở sự tăng trưởng thuộc linh và trưởng thành của một Cơ-ĐốcNhân? Hoặc của cả hội chúng?

3. Kết Luận.
Hội Thánh không bao giờ giả định chỉ là một toà nhà – một nơi người cô đơn bước vào, lắng nghe, và đi ra vẫn còn cô đơn – nhưng là một nơi của sự thông công. Trong mối thông công thật CơĐốc-Nhân không đoán xét lẫn nhau; họ không cắn xé, hoặc ăn nuốt lẫn nhau; họ không xúi giục, ganh ghét, nói dối nhau, mắng nhiếc, hoặc oán trách nhau. Mối thông công chân thật của chi thể Đấng Christ – khiến cho nếp sống nầy đụng chạm nếp sống kia để đem phước hạnh và tăng trưởng thuộc linh cho nhau.